Lọ Lem Đường Phố - Phần cuối

Đăng Lúc 19:40 | Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2014
Đã mấy đêm liền Ân mất ngủ, trăn trở trong sự lo lắng không yên.

Ngày công bố di chúc đã gần đến, bên phía bà Mai vẫn không có động tĩnh gì. Đương nhiên cô không nghĩ bà ta từ bỏ một nửa tài sản. Chỉ sợ trước cơn bão trời luôn quang đãng.

“Mày có nghe thấy gì không Ân?” – Đột nhiên tiếng nói từ tầng giường của Linh bất ngờ vang lên trong không gian yên tĩnh làm Ân giật mình.

Ân lập tức lắng tai nghe. Bên ngoài hình như có tiếng khóc của trẻ em. Không chỉ có mình Ân mà Linh cũng nghe thấy.

Cả hai cùng đi ra khỏi nhà, linh cảm không yên nên chẳng ai còn tâm trí mặc thêm áo khoác.

Ở bên ngoài thế này nghe thấy tiếng khóc rõ hơn rất nhiều.

Ân và Linh trao nhau một cái nhìn rồi chạy nhanh ra cổng. Quả nhiên bên ngoài cổng là một đứa bé bị bỏ rơi đang khóc thảm thiết.

Linh cẩn thận bế đứa bé đang còn quấn tã lên mà lòng tê buốt. Gương mặt Ân lúc này đã đanh hẳn lại. Đứa bé còn quá nhỏ mà bố mẹ lại nhẫn tâm bỏ rơi, quả thật đáng giận!

Đèn bếp cô nhi viện đã tắt đi mấy tiếng trước giờ lại được bật lên. Dưới ánh đèn neon, Ân loay hoay pha sữa và ngâm bình cho nguội bớt trong khi Linh dỗ cho đứa bé nín khóc.

“Là một bé trai, đặt tên là gì đây?” – Vuốt nhẹ mấy sợi tóc con trên trán đứa bé, Linh khẽ khàng hỏi.

“Lã Thiên Phúc.” – Ân trả lời ngay. Thật ra nãy giờ cô đã nghĩ sẵn rồi, Linh hỏi nên nói ra thôi.

“Nghe hay đấy!” – Linh tán thành.

Bình sữa lúc này đã nguội bớt, Ân cẩn thận đưa cho Linh rồi ngồi vào ghế chăm chú nhìn Linh cho đứa bé uống sữa.

Ban đầu đứa bé uống rất ngon lành nhưng không hiểu sao đột nhiên ho sặc sụa, mặt mũi chuyển dần sang tím tái, cổ họng khò khè, khóc không thành tiếng.

Mặt Linh và Ân không hẹn mà cùng biến sắc.

***

Ân đứng bên ngoài, nhìn đứa bé đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, không nén nổi mà buông ra một tiếng thở dài.

Một đứa bé đáng yêu như thế, vừa đến với cuộc đời không bao lâu đã bị bỏ rơi, giờ thì lại bị hẹp van tim, có phải ông trời quá tàn nhẫn?

Linh sau khi đi gọi điện báo cho Phụng thì quay lại. Bắt gặp gương mặt xót xa của Ân, nhẹ nhàng đến bên vỗ vai bạn mình.

“Sẽ có cách thôi mà.”

Ân không nói gì, tiếp tục im lặng trầm tư. Cô cũng muốn tin lời Linh lắm nhưng chẳng thể tìm ra một chút cơ sở nào để tin. Số tiền phẫu thuật không hề nhỏ, hiện tại tiền trong tay cô lại không đủ, số tiền còn thiếu đâu thể trên trời rơi xuống.

“Chúng ta có thể tổ chức cái gì đó để kêu gọi từ thiện không?” – Linh im lặng hồi lâu lại lên tiếng, giọng nói có chút hy vọng.

“Có thể.” – Ân như người tỉnh khỏi ác mộng, thanh thản ra mặt.

Linh còn đang ngơ ngác không biết Ân định làm gì thì đã thấy cô đi mất, ném lại câu nói: “Mày ở lại trông bé Phúc nhé! Tao đi một lát sẽ quay lại.”

Ra khỏi bệnh viện, Ân đi như chạy đến cổng, vội vã đến biệt thự nhà họ Vũ. Cô đã từng đến đây một lần hôm Thiện bị tai nạn, cũng còn nhớ đường mang máng. Vì hôm đó trời tối nên cô cũng chẳng kịp để ý kiến trúc, bây giờ đến mới giật mình tưởng mình đi sai đường. Biệt thự trước mặt cô giống hệt biệt thự của nhà Thiện. Cũng may Ân nhớ số nhà của Thiện, nếu không còn tưởng mình theo thói quen nên đi nhầm.

Sau vài hồi chuông cửa, Ân được người giúp việc ra đón vào phòng khách ngồi đợi. Trà mời khách được đưa ra không lâu thì Hy từ trên đầu đi xuống, nét mặt vừa vui mừng lại vừa ngạc nhiên.

“Hôm nay không phải sinh nhật tớ, không cần làm tớ bất ngờ đâu.”

“Có việc cần cậu giúp đây.” – Ân nói qua hơi thở.

“Cậu mà cũng có lúc cần đến sự giúp đỡ của tớ sao?” – Hy làm ra vẻ ngạc nhiên.

“Ngắn gọn thôi! Giúp hay không?” – Ân chau mày.

“Giúp!” – Hy liều lĩnh đồng ý dù chưa biết đó là chuyện gì.

Nét mặt Ân từ từ giãn ra, cô bắt đầu đem chuyện của bé Phúc kể lại đầy đủ, cũng đem luôn cả kế hoạch của mình mà nói ra không sót một chữ.

Nghe xong tất cả, ban đầu nét mặt Hy có phần ngờ nghệch nhưng rồi cũng hiểu ra.

“Lòng tự trọng của cậu, có thể “đốn” bớt đi chút nữa không?” – Hy khoanh tay trước ngực, chau mày nhìn Ân.

“Chẳng phải tớ đã mở lời nhờ cậu rồi sao.” – Ân nhún vai.

“Thay vì nhờ tớ giúp cậu làm show ca nhạc từ thiện thì cậu mang bé Phúc đến bệnh viện nhà tớ phẫu thuật có phải nhanh hơn không?” – Hy có vẻ không tán thành với suy nghĩ của Ân.

“Không!” – Ân dứt khoát. Dù sao cô cũng muốn níu kéo chút tự cao, đâu thể dựa hết vào Hy.

“Cậu cứng đầu thật đấy!” – Hy ngao ngán lắc đầu.

“Thế cuối cùng có giúp hay không?” – Ân chau mày.

“Giúp! Đương nhiên sẽ giúp!” – Hy đành chịu thua Ân.

Theo như những gì Ân dự định thì Hy sẽ tổ chức một show ca nhạc để quyên góp từ thiện. Dựa vào giọng ca cũng như danh tiếng của cậu thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến tham gia.

Đúng như Ân tính toán, đêm hội từ thiện, người đến xem chật ních khán phòng.

Nào là doanh nhân thành đạt, luật sư, nghệ sỹ, toàn những người có tên tuổi và đa số đều là nữ giới. Quả nhiên Vũ công tử có sức hút!

Sau khi sắp xếp xong mọi thứ ổn thoả, Ân ngồi ở hàng ghế cuối, kiên nhẫn chờ đợi đêm từ thiện bắt đầu, đôi mắt có phần suy tư xuất thần.

Cho đến khi nghe bên cạnh mình có tiếng nói, cô mới giật mình nhìn sang. Đan và Thiện không biết vì vô tình hay cố ý mà đang ngồi ngay cạnh. Thật ra là Đan ngồi cạnh Thiện còn Thiện ngồi cạnh Ân.

Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên Ân ngồi cạnh Thiện nhưng cảm giác lúc này quả thật rất khác. Hơi ấm đã không còn, sự quen thuộc cũng biến mất. So với việc ngồi cạnh một người xa lạ thì ngồi cạnh Thiện như thế này còn khó chịu hơn.

Trong những ngày qua, Ân đã buộc mình không được nghĩ đến Thiện, cũng phớt lờ luôn nỗi buồn trong lòng nhưng đến lúc này thật sự cảm thấy chua xót đến mức không thể kìm chế.

Hai người vẫn ngồi cạnh nhau như trước đây, vẫn cái khoảng cách này nhưng lại cảm giác rất xa. Giống như khoảng cách giữa hai con số vậy. Chín thì vĩnh viễn chẳng thể là mười. Không cách nào chạm tới! Hơn nữa, lúc này bên cạnh cậu còn có một người nữa. Ân nghe lòng mình tê buốt, miệng trở nên đắng chát.

Nực cười làm sao! Chẳng phải cô chính là người trực tiếp quyết định mọi thứ để dẫn đến kết quả như hôm nay sao? Thế mà bây giờ lại cảm thấy đau lòng. Không những thế, trong lòng còn có một cảm giác bức bối khó chịu.

Cảm giác nôn nao, khó thở cứ thế lan dần trong cơ thể, Ân cảm thấy từng tế bào đang chết dần, sức lực bị bào mòn đến kiệt quệ.

Thiện nãy giờ đang thì thầm gì đó với Đan, giờ mới theo thói quen nhìn sang bên cạnh xem ai đang ngồi cạnh mình. Trước khi kịp hình thành cảm xúc, cậu tự hỏi tại sao Ân lại ở đây?

Đến khi xâu chuỗi lại những gì mình nghe được rằng thiếu gia nhà họ Vũ tổ chức một đêm ca nhạc từ thiện để quyên góp tiền phẫu thuật cho một bé trai bị hẹp van tim của một cô nhi viện, Thiện lập tức hiểu ra mọi chuyện. Đến lúc này cậu mới để ý thấy nét mệt mỏi và đôi mắt trống rỗng của Ân.

Với tính cách của cô, cậu thừa biết sẽ chẳng có chuyện cô tâm sự hay tìm nguồn động viên từ ai đó. Chắc chắn là sẽ cứng đầu cắn răng chịu đựng. Nghĩ tới đây thôi cậu đã thấy lòng mình tê buốt.

Rất muốn như trước đây, cho cô một bờ vai, một hơi ấm dù nhỏ nhoi nhưng mong muốn vừa hình thành đã lập tức bốc hơi. Cái thái độ dửng dưng của cô sau thời gian dài cậu không đến trường, nghĩ đến thôi đã làm cậu phát điên.

Với người khác, cậu có thể bỏ qua, cũng có thể mặc kệ nhưng với cô, cậu lại để bụng, vô cùng nghiêm khắc. Căn bản là trong lòng cậu, cô khác mọi người.

Cả hai đều biết đối phương đã phát hiện ra mình nhưng đều cố ý giả vờ như không hay. Họ chọn duy trì bầu không khí khó xử bằng cách không chào hỏi nhau lấy một tiếng, cũng nhất quyết không bỏ chỗ ngồi mà đi. Xét về mức độ ngang ngạnh thì đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.

Khán phòng ban nãy còn lạo xạo tiếng nói đã sớm trở nên im lặng. Từ trong cánh gà, Hy thong thả đi ra với cây guitar trên tay, phong thái vô cùng ung dung.

Hôm nay cậu mặc đồ rất trẻ trung và phong cách. Áo sơmi carô bên ngoài áo ba lỗ đen, kết hợp với quần bò hơi bụi bặm và giầy cao cổ.

Hy ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn, nâng tay chỉnh lại micrô, động tác rất gọn gàng, bắt mắt.

Mọi người đồng loạt nín thở chờ đợi tiếng hát của cậu.

Không để mọi người đợi lâu, giai điệu nhẹ nhàng của bài hát đầu tiên cùng với giọng hát trầm ấm cuối cùng cũng được cất lên.

Khán giả bên dưới đều bị vẻ lãng tử của Hy hớp hồn còn chưa kịp định thần đã bị cuốn trôi theo từng nốt nhạc. Khi trầm lắng, lúc da diết, hy vọng bất chợt rồi tuyệt vọng chơi vơi. Càng nghe càng cảm thấy mình đang trôi bềnh bồng trong miền cảm xúc!

Hy biểu diễn xong hai bài, đứng lên đi vào trong cánh gà trước sự ngạc nhiên của mọi người. Ai cũng nghĩ show ca nhạc này ít cũng phải gần mười bài, sao chỉ mới biểu diễn một chút đã đi vào trong.

Người duy nhất biết chuyện gì đang diễn ra chỉ có Ân.

Khán phòng còn đang rộ lên muôn vàn thanh âm thì Linh từ trong cánh gà đi ra, trên tay là cây sáo Flute. Cô mặc một chiếc váy màu hồng đào nhã nhặn trẻ trung, gương mặt trang điểm nhẹ tôn lên nét duyên dáng.

Mọi người lại càng bàn tán nhiều hơn, hỏi nhau cô gái trên kia là ai.

Không hề mất bình tĩnh trước ánh mắt của mọi người, Linh chậm rãi nâng cây sáo lên, động tác vô cùng thanh thoát. Tiếng sáo flute từ từ vang lên, đẩy lùi dần âm thanh hỗn độn, khán phòng trong chốc lát trở nên im lặng đến xuất thần.

Đỉnh cao của âm nhạc không phải là hay mà là khả năng tượng hình. Và Linh đã đạt được cảnh giới dùng âm nhạc vẽ cho người nghe một bức tranh.

Mọi người đều cảm thấy mình đang ngồi trên một chiếc thuyền gỗ, nhẹ nhàng xuôi theo dòng nước lặng lờ trôi. Hai bên bờ, hoa anh đào nở rộ một vùng trời.

Bình yên và trong veo!

Linh và Hy cứ thế thay phiên nhau biểu diễn, lần lượt đưa người nghe vào những thế giới khác nhau. Khi thì nhẹ nhàng cơn mưa mơn man cỏ ướt, lúc lại trầm lắng ánh chiều ngả về tây, rồi đồi cỏ lau ngả rạp trong gió, lại thấy cả vườn nho trên đồng cỏ xanh.

Đêm ca nhạc từ thiện thành công ngoài mong đợi!
Nhờ lòng hảo tâm của những nhà hảo tâm, máy móc, công nghệ phẫu thuật tiên tiến của bệnh viện Vũ Thị và trình độ vượt bậc của các y bác sỹ, bé Phúc thuận lợi chiến thắng tử thần.

Mang trong mình trái tim khỏe mạnh, Phúc hằng ngày được các y tá chăm sóc hết sức tận tình, chờ ngày khỏe hẳn sẽ xuất viện.

Ân vì thế mà tâm trạng tương đối tốt nhưng phần nào trong lòng vẫn vô cùng băn khoăn. Bóng người đêm hôm đó thoáng qua, nếu cô nhìn không nhầm thì chính là bà Mai.

Những lần trước, Ân luôn đoán được đường đi nước bước của bà Mai nhưng lần này bà ta lại quá im hơi lặng tiếng. Cô đoán già đoán non ra cả trăm ngàn giả thuyết nhưng cũng không dám chắc cái nào đúng.

Ân nằm trên giường, hai chân vắt chéo rồi lại duỗi thẳng. Tay trái, tay phải lần lượt thay phiên nhau gác lên trán, không cách nào ngủ được.

Bình thường cô cũng không mấy khi ngủ trưa, có khi nằm đọc sách, loay hoay làm gì đó nhưng đêm qua ở bệnh viện cô đã không ngủ. Nếu trưa nay không ngủ thì tối làm sao trông bé Phúc.

Cố gắng hít thở sâu, Ân mời mọc giấc ngủ hết sức thành tâm. Thế mà nó vẫn từ chối cô.

Cuối cùng Ân ngồi bật dậy, lấy điện thoại gọi cho Phụng hỏi thăm tình hình trong bệnh viện.

Còn chưa kịp quay số thì điện thoại bất ngờ đổ chuông làm cô giật mình suýt đánh rơi, trên màn hình vừa vặn Phụng đang gọi cho cô.

“Ừ, tao nghe.” – Ân bắt máy hết sức bình thản.

“Bé Phúc biến mất rồi Ân ơi!” – Phụng ở đầu dây bên kia vì lo lắng mà giọng run rẩy hoảng loạn.

Sau một giây, nét bình thản trên mặt Ân biến mất, đôi mắt tối sầm, vừa lạnh lẽo, vừa giận dữ.

“Ừ.” – Ân không gặn hỏi bất cứ điều gì, bình tĩnh đến đáng sợ trả lời Phụng rồi cúp máy.

Cô giữ nguyên tư thế ngồi trên giường, mắt dán vào màn hình điện thoại chờ đợi nó đổ chuông.

Quả nhiên có một cuộc gọi.

Ân ấn nút nghe, không lên tiếng trả lời, nét mặt rõ ràng sẵn sàng giết người. Bàn tay cầm điện thoại cũng vì tâm trạng giận dữ mà siết chặt đến nỗi các khớp xương trắng bệch.

“Đổi thằng bé bằng giấy từ bỏ quyền thừa kế.” – Người ở đầu dây bên kia chỉ nói vậy rồi cúp máy.

Ân cũng chỉ cần nghe chừng đó thôi là đủ đoán ra ai đứng đằng sau vụ bắt cóc này.

Thiện đứng bên cửa sổ nhìn ra con đường bên ngoài cánh cổng, đôi mắt trống rỗng, nét mặt ngưng đọng. Gần đây đám gia nhân trong nhà thường xuyên bắt gặp cậu chủ của mình trong trạng thái tư lự thế này, chính xác là từ sau khi cậu từ bệnh viện trở về.

Ở chiếc bàn phía sau Thiện, Đan đang chăm chú bắn Gunny.

Từ khi hai người quay lại đến giờ, sau khi ở trường về, nếu ngày nào chiều không có tiết thì Đan luôn ở nhà Thiện. Có khi chơi game, lúc đọc tạp chí, cũng có khi xem phim hoặc ngủ trưa. Tối đến, cậu lại đưa cô về.

Những điều này, lúc trước Thiện mơ cũng không được nhưng bây giờ lại cảm thấy vô vị. Mọi thứ đều thiếu đi một điều gì đó không thể gọi tên.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ có phần chói mắt, Thiện miễn cưỡng rời khỏi khung cửa sổ. Nhưng trước đó, mắt cậu đã kịp nhìn thấy hình ảnh gì đó bên ngoài.

Thiện nghi hoặc nhìn qua ô cửa sổ lần nữa. Không lẽ cậu hoa mắt?

Ảo giác kia rõ đến mức khó tin. Động tác bấm chuông, những bước chân đi qua đi lại trước cổng, mọi chuyển động đều rất thật.

Thiện nhìn không lâu, tự mỉm cười giễu mình.

“Lại còn có lúc tưởng tượng ra cảnh Ân đến nhà tìm mình sao?”

Bỏ rơi khung cửa sổ, cậu tiến lại gần chỗ Đan, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhìn vào màn hình một cách thẫn thờ.

Cửa phòng cậu có người gõ. Thiện đến mở cửa, gương mặt lập tức trở nên nghi hoặc. Phía sau người giúp việc là “ảo giác Thiên Ân”.

Không! Không thể là ảo giác được! Đôi mắt lạnh lùng tuyệt đẹp kia, làm sao ảo giác có thể thật đến như vậy.

“Cậu đến tìm tôi à?” – Thiện mang theo tâm trạng phấn khởi bị che giấu mà hỏi vội. Dứt lời rồi mới thấy thừa thãi, đến nhà cậu đương nhiên là tìm cậu rồi.

Thế mà Ân lại nhướn mày phủ nhận: “Không!”

Thiện còn chưa kịp hỏi Ân tìm ai thì cô đã tiếp lời: “Tôi tìm Đan.”

Thiện như người chạy đua gần đến đỉnh đột nhiên trượt chân, cảm giác hụt hẫng vô cùng. Mang theo tâm trạng dưới đáy vực sâu, cậu đứng im giữa cửa phòng.

Nhìn sắc mặt của Thiện, Ân mất kiên nhẫn lách qua người cậu, đi vào phòng.

Đan cảm thấy Thiện đã đứng ngoài cửa quá lâu, vừa lúc ngẩng lên xem xét thì thấy Ân đi vào.

Nét mặt Đan lập tức cứng đờ, ngón tay cái đang đặt trên phím space cũng tê liệt. Trên màn hình, mười giây đếm ngược đã kết thúc, đến lượt đối thủ bắn.

__Không lẽ chị ta đã đổi ý?__

“Mày ra đây!” – Ân đứng khoanh tay, lên tiếng ra lệnh đầy cao ngạo.

Đan ngoan ngoãn làm theo, lòng thầm nguyền rủa bản thân thừa biết Ân tâm tính khó đoán mà còn nhận sự giúp đỡ của cô. Giờ thì hay rồi! Ân mà nổi hứng lên, vạch trần sự thật trước mặt Thiện thì…

Ôi trời! Nghĩ thôi Đan cũng không dám.

Mang theo gương mặt không cảm xúc, Ân bước đi trên hành lang trải thảm đỏ. Đan ở phía sau rụt rè đi theo, đôi chân nặng nề như đeo tạ.

Thiện sau khi định thần lại cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.

Trong chớp mắt, căn phòng chỉ còn lại chiếc laptop màn hình còn sáng. Nhân vật Gunny của Đan đã được đối thủ trịnh trọng lập cho một bia mộ xám xịt.

Tính từ chỗ Thiện đến chỗ Đan rõ ràng là gần hơn nhưng cậu lại đi vụt qua Đan, bước đến kéo tay Ân lại.

“Cậu muốn làm gì?” – Thiện hỏi nhanh.

“Lo cho người yêu à? Tôi không ăn thịt nó đâu.” – Ân cười khẩy, hất tay Thiện ra khỏi tay mình. Nhưng cánh tay cậu căn bản là không nghe theo ý cô, càng vùng vẫy thì nó càng siết chặt.

“Cậu thật sự không biết tôi lo cho ai?” – Thiện gằn từng tiếng, những điều kìm nén trong lòng bắt đầu sôi sục. Ngay lúc này đây, cậu muốn nói ra tất cả những giận hờn, những oán trách, những nhớ nhung.

Trước ánh mắt nóng rực lửa của Thiện, Ân lạnh lùng nhếch môi cười.

Thái độ của cô quả nhiên làm ngọn lửa trong lòng Thiện vừa cháy lên đã vội nguội lạnh. Cậu buông tay cô ra, hai tay đút túi quần, ngang ngạnh chắn lối đi.

“Muốn đưa Đan đi đâu? Có gì thì nói ở đây luôn đi!” – Những lời muốn nói bị Thiện nuốt vào bụng, cuối cùng lại bật ra câu nói không thật lòng.

“Cũng được.” – Ân nhún vai.

Nhìn sang sắc mặt lo lắng của Đan, Ân chậm rãi nhả từng chữ: “Mẹ mày bắt cóc bé Phúc rồi.”

Tảng đá trong lòng Đan lập tức được tháo bỏ nhưng một nỗi lo khác lại được treo lên.

Trước ánh mắt không hiểu gì của Thiện và cả đôi mắt truy vấn của Ân, Đan bối rối nhìn xuống sàn nhà, run rẩy mấp máy môi: “Chuyện này em không biết gì hết.”

Ân đương nhiên biết là Đan không biết gì.

“Tao không đến hỏi tội mày, chỉ là…” – Ân ngập ngừng: “… Có việc cần mày giúp.”

Đan đang cúi đầu lập tức ngẩng lên. Người chị mà cô nghĩ cả đời ngạo mạn vừa nói với cô rằng có chuyện cần cô giúp? Không nghe lầm chứ?

“Chị cần em giúp?” – Tâm trạng thế nào, nét mặt thế ấy, Đan rõ ràng đang vô cùng ngờ vực.

Đọc ra biểu hiện này, Ân cũng có phần bối rối.

“Ừ!” – Sau một hồi im lặng, cô yếu ớt thừa nhận.

***

Biệt thự của nhà Đan nằm ở phía Tây thành phố, từ chỗ Thiện ngồi xe đến đó mất khoảng nửa tiếng.

Ngồi bên trong taxi, Ân không hề nôn nóng. Trận đấu này, cô đã nắm chắc phần thắng.

Xe dừng lại trước căn biệt thự màu xanh nhạt trông vô cùng mát mắt. Ân lạnh lùng bước xuống, nhướn mày nhìn người đang đứng ngoài cổng. Đó là một vệ sĩ đeo kính đen.

Tuy không biết ánh mắt anh ta đang nhìn vào đâu nhưng Ân biết người này đứng đây là để đợi mình. Người vệ sỹ vừa thấy Ân lập tức mở cổng, nhường cho cô vô trước. Ân không khách sáo, dửng dưng bước qua mang theo luồng khí lạnh lẽo. Cô được dẫn lên tầng trên của biệt thự, đến trước một cánh cửa màu cánh dán.

Cửa vừa mở ra, bên trong bà Mai đã ngồi đợi sẵn, xung quanh là sáu vệ sỹ đứng như tượng, mắt được che đi bởi cặp kính đen.

Ân nhìn nhanh một vòng căn phòng, phát hiện nó không có cửa sổ, ánh mặt trời cũng không thể lọt qua, mọi ánh sáng đều là do đèn neon.

Trước một không gian mang tính chất giam giữ, cô có chút sợ hãi.

Không để nỗi sợ kịp lấn áp đầu óc, Ân hít thở sâu rồi quả quyết tiến vào trong.

“Lâu quá không gặp!” – Trong không khí căng thẳng, câu chào hỏi như chào bạn bè lại được bà Mai thốt ra hết sức tự nhiên.

Ân nhìn bà, thầm cảm thấy khả năng diễn xuất đã khá hơn rất nhiều. Không chào hỏi lại, Ân ung dung ngồi vào ghế sofa, vị trí đối diện bà Mai.

Liếc nhìn trên bàn, cô thấy đơn đồng thuận từ bỏ quyền thừa kế đã chuẩn bị sẵn, chặn tờ giấy lại là cây bút máy.

Quả thật quá chu đáo!

Đôi mắt Ân thoáng qua nét cười nhưng gương mặt vẫn lạnh băng.

“Bé Phúc đâu?” – Gác chân chữ ngũ, Ân khoanh tay trước ngực, giọng hỏi như chất vấn.

Sau hơn hai năm, bà Mai vẫn còn bị thái độ ngông cuồng kia làm giận dữ. Cố gắng kìm chế, bà búng tay.

Từ bên ngoài, hai vệ sỹ kính đen bước vào, trên tay là bé Phúc đang ngủ say.

Theo lẽ bình thường thì trong hoàn cảnh này, Ân sẽ lao tới ôm lấy bé Phúc nhưng cô lại chẳng hành động theo lẽ thường, chỉ khẽ nhếch môi cười, để cái phong bì màu vàng đang cầm trên tay xuống bàn.

Qua ánh mắt có thể thấy bà Mai đang đề phòng cảnh giác. Mất khá nhiều thời gian bà mới ra lệnh cho vệ sỹ mở ra xem.

Anh chàng vệ sỹ lập tức nhận lệnh, sau khi lấy thứ bên trong ra, gương mặt dù đã có cặp kính đen vẫn có thể thấy rõ nét cứng đờ.

Bà Mai mất kiên nhẫn trừng mắt nhìn anh vệ sỹ, anh ta lập tức hiểu ý run run đưa tấm hình cho bà Mai.

Sau khi xem xong, bà Mai phá ra cười, che đi sự giận dữ. Trong tấm hình, Đan bị trói, nước mắt đầm đìa, miệng bịt bởi một dải băng keo đen.

“Mày nghĩ nhiêu đây có thể uy hiếp tao?” – Sau tràng cười điên dại, bà nghiến răng gằn từng chữ.

Ân mỉm cười ôn hòa, mắt sáng rỡ nhìn mẹ kế của mình: “Dì này, chắc không phải dì có thể vì tiền mà bỏ con mình chứ?”

“Mày dám?” – Bà Mai trừng mắt thách thức.

“Dì nghĩ tôi dám hay không?” – Ân mỉm cười vô cùng tự tin.

Xét về đầu óc, bà Mai thua Ân. Luận về khí thế bức người, bà ta lại càng thua xa.

Cả hai đấu mắt khá lâu, cuối cùng Bà Mai không kìm nổi cơn giận, mang ánh mắt sắc như dao nhìn đám vệ sỹ rồi đá mắt về phía Ân.

Tất cả hiểu ý lập tức bao vây cô.

“Dì có đủ tự tin để giết tôi không?” – Ân vẫn giữ nguyên tư thế ngồi gác chân chữ ngũ, ngữ điệu an nhàn, môi mỉm cười ôn hòa.

Bà Mai giận càng thêm giận, hai vành tai chuyển tím, mắt hằn lên những tia máu đỏ ngầu. Đúng là bà không thể làm gì cô. Dù bà có bất chấp an nguy của Đan, cũng không thể bỏ qua nửa tài sản nhà họ Lã.

Nếu Ân chết, tài sản sẽ được đưa đi làm từ thiện. Tất nhiên bà có thể làm giả giấy từ bỏ quyền thừa kế với chữ ký và dấu vân tay nhưng con dấu của Ân thì không thể làm giả.

“Đan là con ruột của dì.” – Ân thong thả duỗi chân ra: “Còn thằng bé này…” – Chỉ về phía bé Phúc đang ngủ say trong tay anh vệ sỹ, cô tiếp lời: “Nó chẳng có quan hệ gì với tôi.”

Dứt lời, Ân đứng dậy, ung dung đi ra phía cửa, trước khi ra ngoài còn để lại câu: “Lấy ở đâu thì để lại chỗ cũ.”

Cánh cửa phòng khép lại, Ân đi bên ngoài hành lang còn nghe thấy tiếng đổ vỡ.

Trước cơn giận dữ của bà Mai, Ân hoàn toàn cảm thấy mình vô tội. Ban đầu cô cũng nghĩ sẽ ký tên đóng dấu, dù sao cũng đã mệt mỏi với trò chơi này nhưng sau đó lại cảm thấy bực mình khi bị uy hiếp. Cuối cùng đành vì lòng kiêu hãnh mà không chịu thua.

Ân trở về cô nhi viện, thong thả gọt trái cây cho bọn trẻ ăn, đợi không lâu thì điện thoại đổ chuông.

“Không phải bé Phúc mất tích, một cô y tá bế bé đi tắm.” – Phụng không để Ân lên tiếng đã nói ngay khi có tín hiệu nhận cuộc gọi.

“Ừ, tao biết rồi.” – Ân trả lời rồi cúp máy, thở hắt ra một tiếng.

Cô lục tìm trong danh bạ, chợt thấy đắng lòng trước hàng số của “người nhà”.

Dằn lại cảm giác đang dâng lên trong lòng, cô nhấn phím gọi.

Ở đầu dây bên kia, Thiện vừa bắt máy đã nghe Ân nói: “Kêu Đan mở máy lên và về nhà được rồi.” – Sau đó là chuỗi âm thanh “tút, tút” vô nghĩa.
Một buổi sáng cuối đông, trời se lạnh nhưng trong veo, nắng dù nhạt màu vẫn làm mặt đất ấm lên.

Ân đứng trên sân thượng, an nhàn tận hưởng bầu không khí sớm mai thoải mái. Nếu không để bản thân nghĩ đến chuyện của Thiện thì hiện tại có thể nói tâm trạng cô đang rất tốt.

Hôm qua bé Phúc đã được xuất viện, sức khỏe rất tốt. Trước mắt, bà Mai cũng không còn nắm được điểm yếu nào của cô. Mọi thứ đã trở lại trong tầm kiểm soát.

Bầu không khí tốt như thế này, thật chẳng đúng lúc khi điện thoại Ân lại đổ chuông. Nhìn số máy trên màn hình, cô chợt cảm thấy bất an. Chủ thuê bao này chắc chắn không gọi để hỏi thăm cô rồi.

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh được, Ân ấn nút nhận cuộc gọi.

“Chị đang ở đâu vậy?” – Tiếng nói trộn lẫn tiếng khóc từ đầu dây bên kia vọng đến.

“Sân thượng trường học.” – Ân bắt đầu cảm thấy hoang mang.

“Chị ở đó! Em đến ngay.” – Đầu dây bên kia nói vội sau đó cúp máy như sợ Ân từ chối.

Cảm giác bất an giống như một cái cây đang thời kỳ sinh trưởng mạnh, cứ thế lớn dần, phủ tán che khuất lí trí của Ân, làm cô dần mất bình tĩnh.

Trong năm phút, Ân đã nhìn đồng hồ đến ba lần, cảm giác thời gian trôi qua quá chậm chạp. Cuối cùng nơi cửa sân thượng cũng xuất hiện một bóng người.

“Chị! Chị cứu em với!” – Đan vừa đến đã chạy ùa tới quỳ trước mặt Ân, mặt mũi lấm lem nước mắt.

“Có chuyện gì vậy?” – Ân dù lo lắng vẫn không thể hiện ra mặt, cũng chẳng đỡ Đan đứng dậy.

“Nghĩa… anh ấy… anh ấy dọa sẽ công bố ảnh của em và anh ấy.” – Đan càng lúc càng khóc lớn hơn.

“Là ảnh gì?”

Đan im lặng không nói, đầu càng cúi thấp hơn.

Ân lập tức có câu trả lời cho mình.

Điều đầu tiên mà Ân muốn làm bây giờ là cho Đan một trận nhưng cô đã kịp kìm chế bản thân. Làm thì cũng làm rồi, bây giờ có đánh thì cũng chẳng giải quyết được gì.

“Thế mày muốn tao làm gì?” – Cuối cùng, Ân thở dài, giọng nói u ám hướng về phía Đan.

“Anh ấy nói nếu chị chịu đến gặp, anh ấy sẽ đốt phim và ảnh.” – Đan vẫn quỳ dưới đất nói lí nhí, không dám nhìn Ân.

Ánh mắt Ân trong phút chốc trở nên tối sầm, sắc mặt cũng không mấy khả quan, những chiếc gân nơi cô bắt đầu giật giật.

“Đi!” – Sau một lúc im lặng khá lâu, Ân thốt nên một từ khó nhọc rồi bỏ đi trước.

Đan ở phía sau vừa mừng vừa lo, vội vã đứng dậy chạy theo. Họ lên một chiếc taxi, đi về phía đông thành phố.

Trên đường đi, bầu không khí im lặng được xây dựng kiên cố. Đan đến nấc cũng không dám, thỉnh thoảng lén lút quan sát sắc mặt Ân nhưng chỉ thấy chị mình mắt khép hờ, hai tay vòng trước ngực, nét mặt phẳng lặng.

Chính xác là sau hai mươi tám phút, taxi dừng trước cửa công ty thương mại và dịch vụ Trần Trọng.

Cả hai vừa xuống xe thì điện thoại Đan đổ chuông.

“Anh đang ở đâu?” – Đan nhận cuộc gọi ngay lập tức, nét mặt vô cùng mất kiên nhẫn.

“…”

Rõ ràng là bên kia cúp máy trước, Đan ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại rồi nhìn Ân dò xét, miệng mấp máy: “Thang máy số ba, lầu mười một, phòng đầu tiên.”

Ân nghe từng chữ Đan nói, sau đó lẳng lặng đi vụt qua. Đan lại tiếp tục lẽo đẽo theo sau. Cả hai đi theo đúng những gì được hướng dẫn.

Căn phòng mà họ đến hoàn toàn trống, bên trong chỉ có một chiếc ghế mà Nghĩa đang ngồi, một giá tranh trước mặt cậu, dưới sàn là một vài lọ sơn, cửa sổ đang mở nhưng rèm kéo kín.

Ân lạnh lùng tiến vào trong, đôi mắt lạnh lẽo không cảm xúc. Đan rụt rè núp sau lưng chị mình.

“Tôi đến rồi, cậu muốn gì?” – Ân muốn kết thúc mọi chuyện thật nhanh nên hỏi ngay khi vừa đi vào phòng.

“Tại sao phải vội như vậy?” – Nghĩa đang cầm cọ vẽ gì đó, không ngẩng lên nhìn Ân.

“Thời gian thì tôi có nhưng dành cho cậu thì quá phí phạm.” – Ân khoanh tay trước ngực, giọng nói sắc lạnh.

“Cậu ngậm dao trong miệng để nói chuyện đấy à?” – Nghĩa rõ ràng không có ý kết thúc nhanh mọi chuyện. Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn Ân rồi lại tiếp tục công việc của mình. Một vài sợi tóc mái rũ xuống che đi đôi mắt sâu, trông vô cùng lãng tử.

Ân đến đây không phải để đấu khẩu vì vậy cô chọn cách im lặng.

Nghĩa tiếp tục vẽ một lát thì ngừng hẳn, đặt khay màu và cọ xuống sàn, quay nhìn về phía Ân.

“Thôi được rồi, nếu cậu chịu làm người mẫu cho tôi vẽ, tôi sẽ đốt hết phim và số ảnh đó.”

“Người mẫu?” – Ân hỏi lại dù trong lòng cũng mập mờ đoán được. Chính cô đang hy vọng mình nghĩ sai.

“Người mẫu tranh khỏa thân.” – Nghĩa nói ra đáp án trùng khớp với những gì Ân đang nghĩ.

Trong đầu Ân đang có một cơn chấn động ghê gớm, nét mặt còn chưa kịp lo lắng đã đông cứng. Đan ở phía sau cũng cảm nhận được sự sững sờ của chị mình.

“Nghĩa! Anh đừng ép người như vậy!” – Trong sự im lặng chết chóc, Đan quát lớn, gương mặt thanh tú đầy sự giận dữ.

“Anh đâu có ép ai, nếu không muốn thì có thể từ chối mà.” – Nghĩa nhướn mày.

“Anh…” – Đan đuối lí, tức nói không lên lời.

“Điều gì đảm bảo cậu sẽ giữ lời hứa?” – Giọng Ân từ lúc nào đã trở nên khàn đặc.

“Nếu muốn chắc chắn thì có thể dùng đến giấy trắng mực đen.” – Nghĩa bình thản đáp.

Chưa bao giờ Ân ở thế yếu như thế này, không thể nào nghĩ ra cách giải quyết nào khác. Người ta nắm đằng chuôi, cô đâu thể liều lĩnh cầm lưỡi dao giật lại.

Nghĩa có vẻ thích thú với nét mặt Ân lúc này, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi cô suy nghĩ “thấu đáo”.

Căn phòng nhanh chóng bị sự tĩnh lặng nuốt chửng.

“Không cần nữa!” – Rất lâu sau, giọng Đan vang lên nghe vô cùng khô khốc.

Ân bị giọng nói kỳ lạ này làm cho giật mình, chợt cảm thấy bất an, vội quay lại nhìn em mình. Gương mặt Đan lúc này không chỉ có sự tuyệt vọng, nó hoàn toàn trống rỗng, không lối thoát.

Trong giây phút đó, Ân nghe chính mình thốt ra câu: “Tôi sẽ làm người mẫu cho cậu”.

Nghĩa mỉm cười tự tin, không hề tỏ ra bất ngờ hay thích thú, giống như cậu đã biết trước kết quả sẽ thế này.

“Chị không cần phải làm gì cả.” – Đan níu tay Ân lại, nét mặt bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Nếu như Đan khóc lóc thảm thiết thì Ân sẽ cảm thấy vô cùng bình thường, nhưng thái độ của Đan lúc này quá sức kỳ lạ. Linh cảm chẳng lành của Ân càng lúc càng lớn dần.

“Anh sẽ không đạt được điều mình muốn đâu.” – Hướng về phía Nghĩa, Đan nói rành rọt từng chữ.

Nghĩa cũng bị thái độ kia làm cho giật mình. Đan vừa dứt lời lập tức lao về phía cửa sổ.

Trong khoảnh khắc ấy, Ân cảm thấy mọi thứ xung quanh đều đông cứng rồi lập tức vụt qua thật nhanh.

Tấm rèm cửa đã bị Đan vén lên.

Ân không nhớ được mình đã gào tên Đan tuyệt vọng như thế nào. Cũng không nhớ được mình đã lao đến chỗ Đan như thế nào. Chỉ biết rằng cô đã ôm được Đan và bây giờ cả hai đang chịu lực hút của trái đất mà rơi tự do.

Theo tính toán của Ân thì ở độ cao này khi rơi xuống sẽ không thể chết ngay, ít nhất phải mất một vài giây đau đớn. Nhưng kỳ lạ làm sao khi cô không hề cảm thấy đau, trái lại còn thấy rất êm. Thay vì nghĩ rằng mình đã chết nhanh hơn mình nghĩ, Ân lại nghĩ rằng mình còn sống.

Thực tế đã chứng minh cô đúng. Đầu tiên là Nghĩa đang đứng bên cửa sổ, nở một nụ cười viên mãn. Thứ hai là cái cửa sổ đó nằm ở tầng hai, không phải tầng mười một. Cuối cùng là cảm giác êm ái phía sau lưng giúp cô khẳng định mình đang nằm trên phao hơi.

Không nhạy bén như Ân, Đan nằm trong vòng tay Ân, hai mắt vẫn nhắm nghiền, hàm răng cắt chặt.

“Mở mắt ra đi!” – Ân nhìn điệu bộ của Đan mà suýt bật cười. Đan nhát gan, Ân biết rõ như thế. Hôm nay làm ra chuyện như thế này quả thật động trời.

“Nhanh đến vậy sao? Không đau chút nào.” – Đan mở bừng mắt, nét mặt không biết là đang buồn hay đang vui.

“Từ tầng hai rơi xuống đương nhiên là nhanh rồi, hơn nữa sau lưng là phao hơi, làm sao mà đau được.” – Nghĩa đã xuống đến nơi từ lúc nào, giọng nói vì nhịn cười mà không tự nhiên.

Mặt Đan hoàn toàn ngơ ngác.

“Mày chưa chết.” – Không để Đan thắc mắc quá lâu, Ân giải thích.

Mặt Đan rõ ràng viết ba chữ “không thể nào”. Căn cứ vào những gì cô thấy trong phim và trong truyện thì Nghĩa sẽ không thể nhìn thấy cô nếu cô đã chết.

Đan vô cùng đắc ý với suy nghĩ của mình, lập tức thoát khỏi vòng tay Ân, chạy đến trước mặt Nghĩa hua hua năm ngón tay.

“Em làm trò gì đó?” – Nghĩa chộp bàn tay Đan lại, đan năm ngón tay mình vào.

“Em chưa chết?” – Đan hét lên, hết nhìn Nghĩa rồi lại nhìn Ân, đầu quay qua quay lại liên tục.

“Tao vừa nói với mày rồi còn gì.” – Ân thở dài ngao ngán.

“Nghĩa là sao?” – Mặt Đan sau khi vui mừng thì lập tức thộn ra.

Để không phải nhận nhiệm vụ giải thích cho Đan hiểu, Ân lập tức hướng ánh mắt sẵn sàng giết người về phía Nghĩa.

Đan đang nhìn chị mình cũng theo quỹ đạo mắt của Ân mà đáp ánh nhìn trên người Nghĩa.

“À thật ra thì… chẳng có tấm hình nào cả.” – Nghĩa xoa đầu, lí nhí giải thích.

“Anh…” – Đan tức quá nhéo Nghĩa một cái rõ đau, thế mà cậu không những không tránh còn kéo cô ôm vào lòng mình.

“Về với anh! Trả Thiện lại cho chị gái em đi! Chị em thương em vậy còn gì.” – Vùi mặt vào hõm cổ Đan, Nghĩa thủ thỉ, giọng dịu dàng.

Một câu nói của Nghĩa đã làm rõ tất cả những điều mập mờ trong lòng Đan. Lần cô tự tử, Ân liều mạng bắt taxi để cứu cô. Khi cô nói mẹ sẽ đuổi mình ra khỏi nhà nếu Thiện không quay lại, Ân đã chấp nhận buông tay Thiện. Vì cô mà đồng ý làm người mẫu cho Nghĩa. Vừa rồi lại sẵn sàng ôm cô cùng nhảy xuống dưới. Tất cả những điều trên đều dẫn đến một kết luận rằng Ân rất yêu thương cô.

Đan lập tức buông Nghĩa ra, ùa đến ôm chầm lấy Ân vừa mới đứng lên khỏi phao hơi. Kết quả là do Ân đứng không vững nên lại ngã xuống, còn bị Đan đè lên.

“Chị à, sao chị chưa bao giờ nói với em?” – Giọng Đan vô cùng xúc động.

“Nói cái gì?” – Ân cố gắng tỏ ra bình thường, dù hai vành tai đang đỏ dần.

“Nói rằng chị rất thương em.”

“Có thương đâu mà nói.” – Ân phũ phàng phủ nhận.

Nhưng Đan lại không vì câu nói này mà hụt hẫng, trái lại càng ôm chặt chị mình hơn.

Nếu không tính đến sức nặng của Đan thì Ân cảm thấy nằm như thế này cũng rất dễ chịu. Cô nhắm hờ hai mắt, hồi tưởng về một chuyện đã rất lâu, để mặc cho em gái mình thút thít vì xúc động.

Đó là vào một buổi chiều mùa hè của mười hai năm trước, khi đó Ân mới bắt đầu vào lớp một, còn Đan đã đi nhà trẻ.

Kỳ nghỉ hè năm đó, ba cô cho các nhân viên công ty đi du lịch hai ngày một đêm, còn bản thân ở nhà cùng hai chị em cô.

Ân dù nghỉ học nhưng vẫn phải đi học thêm, không có nhiều thời gian chơi cùng ba mình. Khi cô mang theo cái đói và cảm giác mệt mỏi trở về nhà đã thấy ba mình đang cõng Đan đi lại trong phòng đọc sách. Nhìn nét mặt cả hai rất vui vẻ.

Đan vốn từ nhỏ sức khỏe đã không được tốt nên rất hay nhõng nhẽo, Ân thì ngay khi bé đã tỏ ra xa cách nên chẳng mấy khi luẩn quẩn bên ba mình. Cô cũng chẳng để ý, cho đến ngày hôm nay.

Đó là lần đâu tiên đứa trẻ Thiên Ân biết ghen tị là như thế nào.

Chiều hôm đó, cô rủ Đan chơi trốn tìm ở nhà kho gần nhà, Đan đương nhiên vui vẻ nhận lời, cũng nghe lời cô làm người đi tìm.

Ân chỉ chờ có thế, ngay khi Đan nhắm mắt lại lập tức chạy biến ra ngoài, đóng chặt cửa rồi lao nhanh về nhà, trèo lên giường nằm đắp chăn mà tim đập như trống trận.

Ban đầu khi quyết định làm thì không nghĩ đến, bây giờ làm rồi mới nghĩ tiếp theo phải làm gì. Cứ thế, Ân lật qua lật lại trong chăn, nét mặt vừa bồn chồn, vừa phân vân.

Chẳng mấy chốc mà trời tắt nắng.

Nhìn ra đường chân trời xám xịt, gương mặt Ân cũng không còn chút thần sắc, tức tốc lao ra khỏi phòng, chạy thẳng về phía nhà kho.

Cửa nhà kho vẫn đóng, bên trong không một tiếng động. Ân vội vã mở chốt khóa chạy vô.

Dưới nền nhà lạnh lẽo, Đan nằm co ro, mi mắt còn súng sính nước. Ân thấy vậy lập tức òa khóc, vội vã lay người Đan.

“Đan à, em đừng chết! Chị xin lỗi! Xin lỗi em! Em đừng chết Đan ơi!”

Đôi mi còn ướt của Đan theo tiếng gọi của Ân mà hé mở ra. Trong lúc đó, Ân cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vội ôm chặt em mình vào lòng.

__Chị sẽ dùng cả đời để bảo vệ em.__
Dòng nước xám xịt lững lờ trôi mang theo bó hoa cúc tím vừa được Ân thả xuống.

Cô đã từng một mình đứng đây nhìn dòng nước trôi đi không trở lại như thế này với tâm trạng phức tạp. Giờ đây vẫn là cô, với tâm trạng cũng chẳng hề thoải mái, có điều đã là ba năm sau.

Nơi này vẫn heo hút và hoang vắng như xưa. Con sông đã rộng ra thêm chút ít, những rặng cỏ lau hai bên bờ cũng rậm hơn nhiều.

Trong những thời khắc đen tối nhất, Ân đã luôn ao ước cuộc đời mình giống như một bộ phim, mỗi khi nhân vật gặp phải biến cố gì thì ngay sau đó sẽ là dòng chữ “n năm sau”. Nhưng bây giờ khi đứng ở tương lai của quá khứ và nhìn về những gì mình đã vượt qua, cô nhận ra thời gian trôi nhanh khủng khiếp.

Chớp mắt, ba năm đã trôi qua, trò chơi đã đến ngày kết thúc, ba cô cũng đến ngày mãn tang. Rời khỏi bờ sông, Ân lặng lẽ đi bộ về phía văn phòng luật sư Hoàng Hùng.

Còn ba tiếng nữa mới đến giờ công bố tài sản vì thế cô chọn đến đó bằng cách đi bộ. Cô muốn nghiền ngẫm mọi thứ.

Cứ thế, Ân vừa đi bộ vừa suy nghĩ. Hồi lâu sau, chợt nhận ra mình chẳng có gì để suy nghĩ cả.

Phía xa chợt vọng lại tiếng khóc của trẻ em. Nghe thấy vậy, Ân tiến nhanh hơn về phía trước. Không lâu sau thì thấy một bé trai đang đứng khóc bên cột đèn.

“Này nhóc! Con trai mà khóc xấu lắm biết không? Ham chơi quá nên đi lạc rồi chứ gì?” – Ân đến trước mặt thằng bé, gõ nhẹ vào đầu nó mà mỉm cười thật hiền.

“Con cún của em đi lạc rồi.” – Vừa oan ức, vừa buồn rầu, thằng bé òa khóc lớn hơn.

Lúc này một vài người đi đường bắt đầu ngoái lại nhìn Ân. Với nét mặt lạnh tanh của cô, người ta chỉ có thể nghĩ cô đang bắt nạt thằng bé.

“Nhóc có biết nó chạy hướng nào không? Chị đi tìm về cho.” – Ân ngồi xuống cho ngang tầm với thằng bé.

“Đằng kia ạ!” – Cậu bé lập tức chỉ ngay vào hướng rừng thông bên đường.

“Nó màu gì? Tên gì?” – Ân vừa hướng ánh nhìn theo tay thằng bé, vừa hờ hững hỏi.

“Dạ màu trắng, trên cổ có đeo một cái chuông nhỏ. Nó tên là Cún ạ.”

Ân mỉm cười, xoa đầu thằng bé rồi bước nhanh vào rừng thông.

Mặt trời càng lúc càng gần đường chân trời hơn, nắng theo đó mà tắt đi trong nuối tiếc làm khoảng trời phía tây đỏ rực như máu. Khu rừng thông cũng theo đó mà đỏ rực lên trong ánh tà dương.

Ân vừa đi vừa dáo dác nhìn xung quanh, miệng gọi tên con chó nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng thông reo lạnh lẽo.

Trong không gian cô tịch hoang vắng thế này, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên làm Ân giật mình.

Số của Đan đang hiện ra trên điện thoại.

Ân ấn nút nhận cuộc gọi, chưa kịp lên tiếng đã nghe Đan ở đầu dây bên kia hét lên: “Chạy ra đường lớn nhanh lên chị! Là bẫy của mẹ đấy.”

Ân lập tức cúp máy và làm theo lời Đan nói.

Từ trên những nhánh thông, đám người đã đợi sẵn thấy vậy thì nhanh chóng trèo xuống, đuổi theo cô.

Ân thuận lợi chạy ra ngoài mép rừng trong khi đám người kia đuổi sát phía sau.

Ngay ranh giới giữa khu rừng và con đường nhựa, chiếc xe vàng chói của Nghĩa đã đợi sẵn, mui xe đã được gấp lại.

Ân nhanh chóng nhảy bật lên, ngồi gọn vào ghế sau. Chiếc xe lập tức gầm rú như con mãnh thú rồi nhảy chồm lên, lao về phía trước, bỏ lại cho đám người phía sau một đám bụi.

“Chị nghĩ sao mà ngày hôm nay lại lang thang một mình vậy?” – Ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, Đan quay hẳn người lại càu nhàu.

Ân thản nhiên nhún vai ý nói “có sao đâu”.

Xe chạy được một lúc, Ân như sực nhớ ra điều gì hướng về phía Đan mà nói: “Không sợ dì đuổi ra khỏi nhà à?”

Đan nghe vậy quay lại cười híp mắt: “Có còn ở nhà nữa đâu mà đuổi.”

Ân lập tức liếc Nghĩa đang lái xe: “Đừng có nói hai đứa dọn ra ở riêng nhé!”

“Không! Em dọn đến nhà anh ấy.” – Đan thản nhiên đáp.

Ân đảo mắt ra chiều không còn gì để nói sau đó dựa người vào lưng ghế, khoanh hai tay trước ngực, mắt khép hờ.

Chiếc xe sau một hồi lao đi như xé gió thì đỗ xịch lại trước cửa văn phòng luật sư Hoàng Hùng.

Trời lúc này đã chuyển qua màu xám, mặt trời hoàn toàn khuất sau đường chân chời, để lại bầu không khí lạnh lẽo. Phía đằng đông, những ánh chớp liên tục bừng sáng một khoảng trời, hứa hẹn một trận mưa lớn.

Nghĩa xuống xe mở cửa cho Đan trong khi Ân đã nhảy ra khỏi xe.

Cả ba cùng tiến vào trong.

Văn phòng không rộng lắm, đủ chỗ kê một bộ ghế sofa tiếp khách, một bàn làm việc, một tủ sách và một chậu cây cảnh.

Vừa thấy Đan, bà Mai đã trừng mắt giận dữ.

Nghĩa thấy vậy lập tức kéo tay Đan nép ra phía sau lưng mình, đôi mắt đầy đe dọa. Ân là người vào sau cùng, thản nhiên đi đến ngồi bên cạnh bà Mai, để băng ghế đối diện cho Nghĩa và Đan.

Sau khi mọi người đã yên vị, luật sư Hùng lấy ra bản công bố tài sản đã được photo ra hai bản đưa cho bà Mai và Ân.

Ân quét mắt trên tờ giấy trắng tinh, nhoẻn miệng cười thích thú trong khi bên cạnh cô, cơn thịnh nộ đang làm sắc mặt bà Mai đỏ bừng.

Từ bên ngoài, tiếng sấm rền vang chuyền đến làm căn nhà khẽ rung động.

“Thế này là thế nào?” – Hướng về phía luật sư Hùng, bà trừng mắt.

“Chủ tịch Lã vốn không để lại chút tài sản nào.” – Ông Hùng thản nhiên trả lời như không thấy được mây đen vần vũ trên nét mặt bà Mai.

“Sao có thể như vậy?” – Bà Mai hình như đang rất sốc.

“Trước khi chủ tịch Lã qua đời, công ty bị thua lỗ nặng trong một vụ làm ăn. Ông ấy đã phải bán công ty để bồi thường cho đối tác…”

“Khoản tiền còn lại được đưa đi quyên góp từ thiện.” – Ân nãy giờ im lặng đột ngột cắt ngang lời luật sư Hùng.

Ông Hùng hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu xác nhận.

Sắc mặt bà Mai càng lúc càng trở nên đáng sợ, bà quét đôi mắt hằn đầy những tia máu đỏ qua chỗ Ân, giọng run run: “Ngay từ đầu mày đã biết tất cả?”

“Tôi mà biết thì đã không phí ba năm chơi đùa cùng bà.” – Ân nhún vai. Cô đúng là không hề biết gì, có điều cô tin chắc chắn ba cô đã bày ra một trò gì đó.

Tài sản là con số không, Ân không hề cảm thấy hụt hẫng nhưng nghĩ lại những điều bà Mai làm với cô vì bản di chúc này, cô thấy giận ba mình vô cùng.

Đã có lúc cô mệt mỏi, muốn chịu thua bà Mai nhưng vì lòng tự trọng quá lớn nên cố chấp đấu đến cùng. Thực chất, cô đâu trông mong gì vào phần tài sản này.

Môi Ân bất ngờ giãn ra cười chua chát. Cô đã vì một thứ mình không trông mong mà đánh đổi quá nhiều thứ.

Tiếng “rào, rào” nặng nề trên mái nhà báo hiệu trời đã đổ mưa. Một trận mưa rất lớn.

Chợt Ân cảm thấy người đáng thương nhất không phải cô mà là bà Mai. Vì lòng tham, bà không từ thủ đoạn với cô, ngay cả con gái mình cũng có thể đem ra làm công cụ. Kết quả cuối cùng lại là như thế này.

Mỗi người một suy nghĩ, chẳng ai để ý từ nãy đến giờ bầu không khí ngoài tiếng mưa ra chỉ còn có tiếng sấm. Mãi đến khi tràng cười điên dại của bà Mai vang lên mọi người mới giật mình.

“Lão già khốn kiếp! Đã chết rồi còn bày trò sao?” – Với lấy tách trà trên bàn, bà ném mạnh vào tường.

Luật sư Hùng bị hành động của bà làm cho bất ngờ đến nỗi đứng hẳn lên khỏi ghế. Dù công việc của ông đã huấn luyện ông thành người chẳng bao giờ quá bất ngờ trước mọi tình huống nhưng lần này ông thật sự sốc.

Ân ngồi bên cạnh bà Mai vẫn không có chút phản ứng nào, bình thản dựa lưng vào ghế, nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Ở phía đối diện cô, Đan bị mẹ mình dọa cho co rúm trong lòng Nghĩa.

“Ném nữa không?” – Đưa tách trà vừa uống xong quay phía bà Mai, Ân hỏi giọng đều đều.

“Mày…” – Bà Mai trừng mắt nhìn Ân.

“Dì tức giận cái gì? Không phải mọi chuyện đều bắt đầu từ dì sao?” – Ân nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, vừa nói vừa đứng dậy tiến lại gần cửa sổ. Qua ô cửa kính, cô thấy những hạt mưa nặng nề rơi xuống, những bóng cây đen đúa bên ngoài vật vã trong gió. Trời đất trở nên mờ mịt.

“Mày nói cái gì?” – Bà Mai nghi hoặc.

“Trước khi ba tôi mất năm tháng, công ty ký một hợp đồng với công ty trò chơi Thế Giới Giải Trí. Trước ngày ra mắt trò chơi mới thì công ty phần mềm Lala cho ra mắt một trò chơi giống hệt Lã Thị. Hợp đồng này rất lớn, ba tôi đã phải bán công ty để bồi thường cho Thế Giới Giải Trí.” – Dựa người vào cửa sổ, Ân vừa nói vừa hướng đôi mắt sâu thẳm tối đen về phía bà Mai. Một tia sét xé toạc bầu trời, tạo thành những vết nứt sáng lạnh sau lưng cô.

Giữa tiết trời lạnh lẽo, một giọt mồ hôi chảy từ trán bà Mai xuống gò má.

“Chuyện này đâu thể xem là trùng hợp. Càng không tự nhiên mà Lala có được phần mềm đó.” – Ân tiếp lời.

Trước ánh mắt như hố băng lạnh lẽo chụp xuống người, bà Mai lúng túng quay đi, môi run rẩy lắp bắp: “Chuyện đó mày nói với tao làm gì?”

“Bố dượng của Đan bây giờ khi đó chẳng phải là lập trình viên chính của Lala sao? Người đứng tên tạo ra trò chơi đó cũng là ông ta.” – Ân đáp nhẹ hẫng.

Sắc mặt bà Mai lập tức sa sẩm hẳn.

“Có thật là thế không mẹ?” – Đan lúc này đứng lên khỏi ghế, nhìn mẹ mình trân trối. Cô biết mẹ mình yêu tiền nhưng cô nghĩ mẹ cô cũng yêu ba cô.

“Mẹ vì người đàn ông khác mà hại ba con sao?” – Không đợi mẹ mình lên tiếng, Đan gào lên, giọng nói đầy uất nghẹn.

“Mẹ…”

“Không! Bà không phải mẹ tôi! Sao tôi lại có người mẹ như thế này chứ.” – Đôi mắt Đan dại hẳn đi. Hoàn toàn suy sụp, cô thều thào qua hơi thở. Nếu không có Nghĩa nhanh tay đỡ lấy thì cô đã khuỵu xuống.

“Đan! Con nghe mẹ nói.” – Bà Mai vội với tay về phía Đan.

“Đừng có chạm vào tôi! Tôi thấy dơ lắm!” – Từ trong cơn hoảng loạn, Đan đưa đôi mắt sắc lạnh hướng về phía mẹ mình khiến bàn tay bà Mai còn chưa đến được chỗ cô đã buông thõng.

“Mày nói cái gì? Dơ? Tao vì ai mà phải sống cuộc đời nhơ nhớp thế này?”

“Đừng có nói là vì tôi.” – Đan nhướn mày, điệu bộ y hệt Ân.

“Còn không phải vì mày sao? Mang thai mày được một tháng thì ba mày đánh người phải vào tù. Vì không muốn mày lớn lên trong tủi khổ, tao phải cắn răng hạ mình lừa gạt ba con Ân để ông ta tưởng mày là con ông ta. Tưởng là cứ sống như vậy cho đến chết, ai ngờ ba ruột của mày ra tù đến tìm tao, dọa sẽ vạch trần tất cả nếu không đưa tiền cho ông ta. Tao khi đó làm gì có tiền, đành lén lút vơ vét tài sản nhà họ Lã. Đến cuối cùng không biết làm thế nào mới phải đánh cắp cái phần mềm đó đem bán.” – Đôi mắt bà Mai càng lúc càng tối sầm, cứ như cái quá khứ ấy đang hiện về trước mắt nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào chảy ra.

Dựa người bên cửa sổ, nhìn thấy bà Mai như thế, Ân chợt cảm thấy đáng thương. Người ta nghe thấy tiếng mưa rơi nhưng không nghe thấy tiếng tuyết rơi, người ta khóc vì những nỗi đau nhỏ nhưng lại chẳng thể rơi nước mắt vì những nỗi đau quá lớn.

Bên ngoài cửa sổ, phía sau lưng Ân, trời đất vẫn đang bị cơn mưa lớn vùi dập, cây cối vật vã mệt mỏi, sấm chớp giận dữ nổ vang.

Sau những lời của bà Mai, mọi người đều lặng đi, chỉ còn tiếng khóc đau khổ của Đan. Ban đầu tiếng khóc ấy bị tiếng mưa và tiếng sấm át đi nhưng càng về sau càng lớn lên vì cơn mưa đã tạnh dần.

Mưa dứt hẳn, Ân rời khỏi khung cửa sổ, lạnh lùng đi ra cửa, chẳng nói với ai thêm lời nào.

Thấy vậy Đan vội đứng dậy chạy theo, Nghĩa và bà Mai cũng không ngồi lại.

Trong văn phòng chỉ còn lại luật sư Hùng đang còn ngồi tại chỗ, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

“Chị sẽ không thương em nữa phải không?” – Đứng cách Ân khoảng ba bước chân, Đan hét lên.

Qua làn nước mắt, cô thấy bóng lưng Ân ngừng chuyển động.

“Không.” – Ân trả lời nhưng không quay lại.

Đan thất thểu đi tới, từ phía sau gục đầu vào vai Ân.

“Chị nói dối! Em không phải là con của ba, không phải em của chị, chị sẽ không thương em nữa.”

“Nếu vậy thì đã không thương nữa từ lâu rồi.”

Đan lập tức đứng thẳng dậy, mắt mở lớn vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu.

“Chuyện mày không phải con ruột, ba biết từ đầu rồi.” – Tưởng tượng ra được gương mặt Đan lúc này, Ân giải thích.

“Vậy… chị cũng biết.” – Đan rụt rè.

“Ừ!”

Cả gương mặt Đan và bà Mai đều hiện rõ vẻ ngơ ngác khó hiểu.

Ân lúc này mới quay người lại, nhìn Đan rồi nhìn bà Mai, nét mặt hoàn toàn phẳng lặng.

“Tại sao… ông ấy biết chuyện mà vẫn chấp nhận?” – Trong tiếng nấc của Đan, bà Mai run run hỏi.

“Tôi chưa kịp hỏi.” – Ân tỉnh bơ.

Sau khi thấy mọi người không còn câu hỏi nào, Ân lại quay người bước đi.

“Em đi với chị.” – Chưa bước được mấy Đan đã níu tay Ân lại.

“Ở lại với dì đi!” – Ân nhẹ nhàng gỡ tay Đan ra khỏi tay mình, giọng nói có phần dịu dàng.

Lại quay người lại, cô chụp lên người bà Mai ánh mắt đầy uy lực: “Tôi khuyên dì nên suy nghĩ lại về mình đi! Sau này có chết thì cũng mua một cái quan tài có hai cái lỗ hai bên để xòe tay ra cho con cháu ở lại nhìn cho rõ. Chết rồi thì chẳng thể mang đi thứ gì.” – Sau câu nói, Ân quay người đi thẳng.

Mùa đông qua đi, xuân phả hơi ấm xuống đất trời. Trên các nhánh cây, mầm xuân xanh ngát căng tràn sức sống khẽ rung động trong cơn gió dịu dàng.

Cơn mưa đầu xuân sáng sớm đã mang đến một dải cầu vồng nằm vừa vặn giữa nền trời trong xanh. Cảnh vật theo đó mà lột xác như bức tranh cổ tích.

Tuy én không bay đầy trời nhưng không khí xuân đã tràn ngập mọi ngõ ngách đường phố.

Từ sáng sớm, cô nhi viện Mái Ấm đã rộn ràng tiếng nói tiếng cười. Trong không khí cuối năm thế này, bọn trẻ đều trở nên hiếu động hơn.

Em út Phúc là ngoan ngoãn nhất. Cậu bé dành hầu hết thời gian trong ngày để ngủ. Thỉnh thoảng, cậu mở mắt ra để xem mấy anh chị mình đang chơi trò gì sau đó lại dửng dưng nhắm mắt ngủ tiếp. Với tính cách như vậy, Linh và Phụng khẳng định Phúc là bản sao của Ân mười bảy năm trước.

Mười một giờ tối, cô nhi viện vẫn đầy ắp tiếng nói, tiếng cười. Bình thường vào giờ này bọn trẻ đã bị bắt đi ngủ nhưng hôm nay là ba mươi, chúng được phép thức để đón giao thừa.

Không khí ồn ào cứ thế được duy trì, ngay cả khi bên ngoài cổng, tiếng chuông cửa đang vang lên.

Linh ra ngoài mở cổng, tự hỏi không biết ai lại đến vào giờ này.

Không lâu sau, Linh trở vào nhà, đi đến trước mặt Ân.

“Khách của mày.”

Quyển sách Ân đang đọc vừa đúng đến đoạn sâu sắc nhất, cô luyến tiếc rời mắt khỏi trang giấy, nhìn Linh đầy thắc mắc.

“Tao kêu người ta vô nhà nhưng người ta không muốn.” – Đọc được vẻ mặt của Ân, Linh nói bằng giọng bất lực.

“Cần thì vô nhà tìm.” – Ân buông ra câu nói lạnh lùng rồi lại tiếp tục đọc sách.

Linh chỉ biết lắc đầu. Dù đã quá quen với tính cách ngạo mạn của Ân nhưng thỉnh thoảng cô vẫn thấy mình bị sốc.

Nhìn Ân một lần nữa, Linh trở ra cổng truyền đạt lại nguyên văn câu nói của Ân. Kết quả là ai kia còn sốc nặng hơn cô. Tuy không mong “khách đến nhà không gà thì vịt” nhưng cũng đừng “khách đến tìm không vào nhà khỏi tiếp” kiểu này chứ.

Phần Ân, không hề có chút áy náy nào với người khách đứng ngoài cổng, vẫn ung dung tiếp tục chăm chú đọc sách, thậm chí còn không biết Linh rời khỏi vị trí trước mặt mình từ khi nào.

Cho đến khi thấy quyển sách bị giật khỏi tay, cánh tay bất ngờ bị ai đó kéo mạnh, cô mới giật mình. Ân cũng bị ai kia lôi ra khỏi nhà, ấn vào trong xe rồi chở đi mất dạng.

Bất ngờ bị người khách đưa đi như thế này, theo lẽ thường sẽ la hét, ít nhất cũng tỏ thái độ, vậy mà từ lúc bị kéo đi cho đến bây giờ, Ân vẫn im lặng, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ vô cùng bình thản.

Trước thái độ dửng dưng đáng ghét của Ân, Thiện vô cùng khó chịu nhưng không lên tiếng phàn nàn. Cậu thừa biết cô không những cứng đầu mà còn vô cùng ngang ngược, bắt bẻ cô chỉ tổ rước bực bội vào thân.

Đêm ba mươi, người người đổ xô đi xem pháo hoa nên đường bị kẹt, chiếc ô tô mỗi lần chỉ có thể nhích được mấy phân rồi đứng im bất lực.

Trước tình trạng này, Ân vẫn tuyệt nhiên không tỏ thái độ gì trong khi Thiện đã bắt đầu nhấp nhổm không yên.

“Chúng ta đi bộ!” – Đến khi sức chịu đựng đến cực hạn, Thiện nói rồi lập tức kéo Ân ra khỏi xe.

Xem ra đi bộ cũng chẳng dễ dàng hơn là mấy, đường phố ngổn ngang xe cộ, phải lách qua quả thật rất khó khăn.

Thiện đi trước, cẩn thận len qua chỗ trống giữa các chiếc xe. Ân ở ngay phía sau, hoàn toàn không có ý định đi theo lối Thiện vừa đi nhưng bàn tay đã bị nắm chặt, không cách nào thoát ra để đi đường khác.

Sau khi cân nhắc việc giằng tay ra giữa nơi người người nhìn thấy thì Ân chọn im lặng đi theo.

Đi thêm đoạn nữa, Ân giật mình khi thấy tay mình cũng đang nắm tay Thiện. Cô không biết mình đã chuyển từ trạng thái bất đắc dĩ thành bằng lòng từ khi nào, chỉ thấy trái tim trong lồng ngực đang đập loạn lên.

Cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất, Ân cẩn thận buông dần tay mình ra để Thiện không để ý nhưng không ngờ cậu lại rất để ý. Sau cái buông tay của cô, tay cậu càng siết chặt tay cô hơn.

Cuối cùng cả hai cũng đến được nhà hàng Thiên Lam.

Hôm nay là giao thừa nên nhà hàng đóng cửa, Ân cũng không hiểu làm thế nào Thiện có chìa khóa vào trong, chỉ biết trong tòa nhà rộng lớn này hiện tại chỉ có hai người.

Vừa đi qua cửa lớn, Thiện lập tức biết điều, buông tay Ân ra rồi đi vụt lên trước.

Thay vì thấy thoải mái, Ân lại thấy tay mình chơi vơi hụt hẫng.

Không để Thiện nhận ra tâm trạng mình lúc này, Ân che giấu bằng cách nhướn mày đầy cao ngạo, ung dung vòng hai tay trước ngực mà đi theo.

Ân còn nhớ lần đầu tiên mình đứng trên sân thượng nhà hàng này là hôm Thiện tổ chức tiệc mừng cậu và Đan quay lại. Biển điện đêm đó rất đẹp và đêm nay cũng vậy. Hàng vạn bóng đèn đang bật cùng một lúc, tạo thành những dài sáng như dải ngân hà.

Đứng trước vô vàn chấm nhỏ nhiều màu sắc lập lòe, Ân thấy lòng mình nhẹ bẫng, cũng chẳng muốn quan tâm Thiện đang nghĩ gì.

Ở giữa hai người, ngoài im lặng ra cũng chỉ có im lặng.

“Đan nói sự thật cho tớ biết rồi.” – Sau khi cân nhắc thật kỹ, Thiện quyết định lên tiếng trong khi Ân còn đang bị những ánh sáng xa xăm dày đặc kia hút hồn.

“Thì sao?” – Ân lạnh lùng đáp lại, mắt vẫn nhìn vào khoảng không trước mặt như bị thôi miên. Gió mạnh mẽ thổi qua làm mái tóc đen bị hất tung vào không trung. Bồng bềnh, phiêu diêu.

“Tại sao cậu không nói sự thật cho tớ biết? Tớ đã rất giận khi…”

“Điều đó quan trọng lắm sao?” – Ân cắt ngang lời Thiện, mắt vẫn nhìn xa xăm. Vừa như đang hoài niệm, lại như đang gửi gắm.

“Phải! Rất quan trọng! Vì tớ rất thích cậu.” – Giọng Thiện trở nên trầm hơn rất nhiều, cứ như cậu đang tự nói với chính mình.

“Nếu cậu thật sự thích tôi, cậu đã không buông tay dễ dàng như vậy.” – Lời trách móc bị kìm nén bao lâu đến cuối cùng cũng không chịu được mà thốt ra. Ân khẽ thở dài, đôi mắt khép hờ che đi màn sương u ám.

Suốt thời gian qua, cô đã phớt lờ cảm giác hụt hẫng trống vắng, bỏ qua nỗi buồn trong lòng nhưng cô biết rất rõ mình đau như thế nào.

“Tớ đã không ngờ cậu hành động như vậy, chỉ biết trách cậu không quan tâm, không lo lắng cho tớ khi tớ biến mất một thời gian dài.” – Thiện vội vàng giải thích, sợ rằng nếu không nói nhanh, Ân sẽ lại ngắt lời, lại buông ra một câu lạnh lùng và cậu sẽ chẳng có cơ hội nói hết những điều trong lòng.

Ân mím chặt môi. Dù rất muốn bắt bẻ, muốn làm rõ mọi chuyện, muốn hỏi thật nhiều nhưng đến cuối cùng lại chọn cách giữ im lặng. Dù gì giữa hai người cũng chỉ là quan hệ mua bán, cô lấy quyền gì để chất vấn, để giận dỗi đây?

Cái suy nghĩ mình chẳng là gì của Thiện làm mắt Ân cay xè, cổ họng nghẹn ứ. Chiếc ly cảm xúc của cô đã đầy, chỉ cần một giọt nữa thôi, nó sẽ tràn ra. Sẽ không còn cách nào kìm nén hay che giấu.

“Tớ đã dứt khoát với Đan rồi.” – Sau khi dò xét thái độ của Ân khá lâu, Thiện tiếp tục nói.

“Không liên quan đến tôi.” – Ân bình thản nhún vai, tự cảm thấy Thiện không có nghĩa vụ phải giải thích với mình.

“Có đấy! Những ngày qua ở bên Đan nhưng tớ lại luôn nhớ về cậu.”

“Đấy là chuyện của cậu.” – Trái tim trong lồng ngực đã vỡ òa trong cảm xúc nhưng Ân vẫn quyết tâm che giấu đến cùng.

“Cậu thật sự không thích tớ một chút nào sao?” – Trước thái độ lạnh như băng tuyết ngàn năm của Ân, tự tin trong Thiện mỗi lúc một ít đi.

“Ừ.”

“Nếu vậy tớ sẽ làm cho cậu thích tớ.”

Thiện thật sự làm Ân bất ngờ. Những tưởng rằng trước thái độ của mình, Thiện sẽ nản lòng mà từ bỏ, không ngờ cậu lại càng quyết tâm hơn.

“Muốn làm gì thì làm.” – Giọng Ân vẫn đều đều không cảm xúc nhưng trong lòng lại có một niềm vui vô lí. Đã rất lâu cô không còn cái cảm giác mong đợi một điều gì đó nhưng hôm nay cái cảm giác ấy lại xuất hiện.

Trong mớ cảm xúc hỗn độn của Ân, đợt pháo hoa đầu tiên đã xé gió bay lên trời cao, bung mình trong không trung tạo thành vô vàn tia sáng đẹp mắt.

Bầu trời sau đó sáng rực lên do những đợt pháo tiếp theo được bắn lên liên tục. Ân và Thiện cùng im lặng ngước nhìn bầu trời lung linh rực rỡ.

Bầu không khí im lặng lại được hình thành. Không căng thẳng, không ngượng ngùng mà trái lại còn vô cùng thân thuộc và bình yên.

Những tia sáng cứ thế xẹt qua nền trời, đan vào nhau tạo thành những hình thù đẹp mắt. Ở bên dưới bầu trời ấy, đứng trên sân thượng lộng gió, hai bàn tay cũng đã đan vào nhau từ lúc nào.

Có lẽ chín thì mãi mãi chẳng thể là mười, cái khoảng cách ấy vĩnh viễn chẳng thể lấp đầy. Nhưng chín rồi sẽ đến mười và chúng nằm cạnh nhau…
gày nào cũng vậy, Thiện đều đến cô nhi viện Mái Ấm và ở đó cho đến tối mặc cho Ân thờ ơ, lạnh nhạt. Cô không nói chuyện với cậu, cậu nói chuyện với bọn trẻ. Cô đuổi cậu, cậu mua chuộc bọn trẻ để năn nỉ cho cậu ở lại. Tóm lại, Thiện đã “không từ thủ đoạn” để được bên cạnh Ân.

Hôm mùng sáu, Thiện đến thì đã thấy Hy đang ở trong nhà trò chuyện cùng Ân, Linh và Phụng.

Thấy đông vui, Thiện liền đề nghị mọi người đánh bài cát tê.

Sở dĩ Thiện rủ chơi cát tê là vì đây là món bài tủ của cậu. Cậu đoán bài khá chuẩn. Trưng hay cúp đều không trùng nước.

Cuối cùng khi kết thúc, mọi người ngồi nhẩm lại thì Ân là người ăn nhiều nhất rồi đến Hy, Linh cũng ăn nhưng không nhiều còn Phụng thì huề, chỉ có Thiện là thua lớn.

Cậu nghĩ mãi nghĩ thế nào cũng không ra tại sao bình thường bài cậu rất mạnh nhưng hôm nay lại “hai ba bước đều”. Thua không gỡ được lấy một ván.

Trong nét mặt ngây ngô của Thiện, Hy phán rằng: “Đỏ tình đen bạc”.

Thiện nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi không lâu liền quay sang Ân phụng phịu: “Tại cậu đấy!”

Trong một buổi trưa mùa xuân, Linh, Phụng và Hy được một trận cười lớn.
Ân và Thiện đã chính thức yêu nhau được một thời gian và cả hai đang cùng nhau ôn thi học kỳ.

Ban đầu địa điểm ôn của hai người là thư viện nhưng sau đó bất đắc dĩ phải chuyển về cô nhi viện. Nguyên nhân là vì Thiện có mặt ở đâu thì thu hút con gái ở đó, thư viện trường vì sự xuất hiện của cậu mà chẳng còn yên tĩnh như cái thương hiệu của nó.

Hôm nay cả hai ôn những môn tự nhiên.

Sau khi lẩm nhẩm học bài như đọc thần chú một hồi lâu, cả hai đi vào giai đoạn khảo bài. Người này hỏi người kia trả lời và ngược lại, ai trả lời sai sẽ bị đối phương dùng sách đập vào đầu.

Thiện hôm nay vô cùng xuất sắc. Trả lời không sai một câu nào, đến Ân còn phải ngạc nhiên vì sự thông minh đột xuất này.

Đến khi Thiện hỏi Ân, cô đọc vanh vách nhưng rồi khựng lại khi phát hiện ra mình vừa đọc sai một số liệu. Nhìn sang Thiện thì cậu đã cầm sẵn quyển sách trong tay, nét mặt vô cùng gian tà.

Dám chơi dám chịu, Ân đưa đầu ra chịu trận. Thiện chỉ chờ có vậy giơ cao quyển sách lên. Nhưng khi quyển sách còn chưa kịp đập vào đầu Ân thì bên ngoài đã có tiếng quát vọng đến.

“Anh kia!”

Tay Thiện đông cứng, quay ra cửa nhìn thì thấy tám đứa trẻ đang đứng chống nạnh ngoài cửa.

“Ai cho anh bắt nạt mẹ Thiên Ân?” – Con bé Nấm chỉ thẳng Thiện mà quát.

Cậu ú ớ giải thích nhưng chẳng biết phải nói sao cho bọn trẻ hiểu. Đến khi nghĩ ra ý định đánh trống lảng bằng cách đề nghị mua cho bọn trẻ một món đồ chơi thì Thiện đã thấy cả đám tám đứa đứng quanh mình, nét mặt đằng đằng sát khí.

Kết quả là ngày hôm đó Thiện chưa kịp đánh Ân cái nào đã bị tám đứa trẻ hội đồng cho te tua.

Nhưng bao nhiêu đó chưa uất bằng khi đang ăn đòn. Thiện mệt nghỉ nhìn qua thì thấy mặt Ân rất chi là hài lòng.

Một buổi chiều đầu hè, người ta nghe thấy tiếng một thanh niên hét lên: “Ức chế quá đi!”

THE END

Bài viết cùng chuyên mục:
Copyright © 2013 by Trang chủ
Truyện Teen - Sitemap - Google Plus